|
Gởi hương cho gió |
 |
Em là người xa lạ đã tìm đến tôi, với giọng rụt rè qua điện thoại, em nói loanh quanh, xa gần rồi nhờ tôi chụp cho một số ảnh “lưu niệm nghệ thuật”. Sau một thoáng ngỡ ngàng, nhưng rồi tôi lờ mờ hiểu ý em và hẹn gặp em tại một quán café…
Tôi im lặng ngồi nhìn những sợi nắng chiều đang lung linh đùa nghịch trên từng lọn tóc nhỏ và chốc chốc lại hắt nhẹ lên khuôn mặt thanh tú của em… Và lắng nghe em kể câu chuyện riêng tư với một tâm trạng buồn. Qua câu chuyện, tự dưng tôi chợt nghĩ đến bài thơ “
Gửi hương cho gió“ của Xuân Diệu và thân phận của một người con gái, nhưng chưa biết cách nào để diễn đạt bằng ngôn ngữ của nhiếp ảnh…
Đêm về khó ngủ, vì cứ nghĩ mãi về câu chuyện buồn của em và ngồi bật dậy phác thảo trong sổ tay những ý tưởng cho buổi chụp hôm sau…
Sau một loạt bấm máy tôi vẫn chưa ưng ý, trong phút nghỉ giải lao, tình cờ em vén tóc hất ra sau. Trong khoảnh khắc đó tôi đã bật ra ý tưởng để thể hiện cho tác phẩm này…
|
|
|